XtGem Forum catalog
“ Anh dần quên mất mình là ai? Vì em…” Tối hôm ấy, Huy không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Chỉ một bài toán đơn giản, nếu như ngày thường chỉ cần 15 phút là xong, vậy mà hôm nay gần cả tiếng đồng hồ rồi mà chẳng có gì tiến triển. Bực tức, Huy ném mạnh cây cây viết vào tường rồi xoay ghế ngồi nhìn ra cửa kính trong suốt.. Thẫn thờ.... Từ lúc rời khỏi nhà Đan tới giờ, đầu óc Huy chẳng thể tập trung vào bất cứ việc gì. Hình ảnh của Hà Linh Đan- một cô bé với hai mặt, hai con người hoàn toàn khác nhau cứ mãi ám ảnh cậu nhóc. Huy chìm trong những suy nghĩ miên man, rời rạc về cô gái ấy. Một cô gái tuy mạnh mẽ nhưng cực kì yếu đuối, một cô gái tuy vẻ ngoài đơn giản nhưng có một đời sống nội tâm phức tạp, một cô gái rất xinh nhưng lại không biết.. cười. Huy khẽ khép mắt, cố gắng sắp xếp và kiểm soát những suy nghĩ của chính mình. Thực lòng cậu không thể hiểu sao mình lại thế này. Chưa bao giờ Huy có cảm giác rung động hay gọi nôm na là “cảm nắng” trước một cô gái. Huy không muốn bận tâm hay suy nghĩ nhiều về thế giới mà “ mưa không xong, nắng chẳng rồi” của con gái. Huy sợ nước mắt, rất rất sợ nước mắt. Nó khiến cậu nhóc có cảm giác mình bất lực khi không thể làm gì. Mà con gái thì lại dễ mít ướt. Vậy mà sao giờ đây, chỉ một cô bé bình thường lại có thể làm Huy khó nghĩ đến thế. Với một người như Gia Huy, mọi thứ đều có thể gọi là hoàn hảo, thì việc trở thành trung tâm của các cô gái chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng chưa bao giờ cậu nhóc để ý tới một ai. Không phải Huy là con người vô cảm hay sắt đá gì! Chỉ bởi vì cậu chưa tìm thấy ai cho riêng mình. Từng ngày, rồi từng ngày, cậu vẫn tìm kiếm nhưng rồi lại buông xuôi…. Chỉ đến khi gặp Linh Đan, Huy không còn khổ sở vì nghi ngờ về tình cảm, về trái tim của chính mình nữa. Với Huy, Đan thật gần nhưng cũng thật xa, vừa là ánh cầu vồng rực rỡ sau những cơn mưa nhưng dễ dàng tan biến. Đan hoàn toàn khác xa với những cô gái Huy từng gặp. Ở Đan tồn tại một cái gì đó mẽ khiến người khác phải khâm phục, một sự yếu đuối làm cho người ta phải lo âu, mong muốn được che chở, bảo vệ cho cô bé Huy vẫn trầm mặc như thế, lặng ngắm bầu trời về đêm qua tấm gương trong suốt. Tất cả yên ắng hẳn đi, chìm vào bóng tối của đêm đen “ Có người phải đi hết chiều dài của cuộc đời chỉ để tìm một khái niệm mang tên tình yêu, nhưng lại có người chỉ mất một giây trong đời để biết mình thuộc về ai đó mãi mãi” ( Tanpopo) Tại một ngôi nhà khác…. _ Sao giờ này con vẫn chưa ngủ?- Vú Hà đột ngột lên tiếng khiến Đan giật mình. _ Con không ngủ được! _ Con có tâm sự à? _ Cũng không hẳn vú ạ ! _ Xem con kìa! Đứng đây nãy giờ không lạnh hay sao? Môi con tím lại rồi!- Vú Hà mắng yêu cô bé rồi choàng lên cho Đan chiếc áo khoác. _ Con không sao mà! Cảm ơn vú! _ Bé con, ta đã chăm sóc con từ bé, chẳng lẽ ta không biết con nghĩ gì! _ Nhưng thật là con cũng không biết nguyên do mà.- Đan bối rối phân bua _ Uhm… Có phải là do cậu thanh niên ban sáng không?- Vú Hà nheo nheo mắt nhìn Đan… _ Không, không phải đâu mà! Con nói thật đấy! _ Ơ! Ta có nói là con nói dối đâu nhỉ, sao lại cuống lên thế!- Vú Hà trêu Đan _ Vú chọc con! _ Thôi!- Vú Hà vẫn chưa thôi cười- Con đi ngủ đi, khuya lắm rồi! _ Vâng, vú ngủ ngon!- Đan hôn lên má vú Hà rồi trở về phòng Đêm càng lúc càng khuya, nhưng Đan chẳng thể chợp mắt nổi. Thật ngượng ngùng nhưng phải thú nhận: cô bé cứ nghĩ về người con trai lạ lùng ấy! 12h…1h….. Đêm cứ lặng lẽ trôi đi như thế…
“ Có những điều không thể diễn tả thành lời! Có những cảm xúc miên man không thể định nghĩa…” Trên con đường tới trường… _ Này, vết thương của bạn ổn chứ?- Gia Huy phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, giọng nói vẫn lạnh như vốn dĩ. _ Uhm, không sao nữa rồi!- Đan khẽ đáp lại Lại yên lặng… Huy không thích nói nhiều, Đan lại là người trầm tính. Nếu hai người mà ngồi cạnh nhau cả ngày chắc cũng không mất lời nào. Nhưng hôm nay thì khác… _ Nơi này đẹp quá phải không?- Huy lại lên tiếng _ Rất đẹp là đằng khác!- Như khai thác đúng đề tài Đan bắt đầu nói nhiều hơn- Trong lành và yên bình! Một nơi thực sự lí tưởng. _ Bạn thích đến thế à? _ Ừ! Vì tôi rất yêu không khí của thôn quê! Thích lắm, bạn không thể tượng tượng tôi yêu nó tới mức nào đâu!- Đan say sưa Huy phì cười trước “ tình yêu” kì lạ của cô bé. _ Hôm qua…- Đan ngập ngừng- Vú Hà đã nói với bạn những gì thế? _ Về tiểu sử của một cô bé! – Huy tỉnh bơ _ Ai vậy?- Đan cũng tỉnh không kém _ Một cô bé rất kì lạ và bí ẩn. Một cô bé rất xinh…. _ Stop!- Đan ngượng ngùng ngắt lời Huy bật cười thành tiếng, tiếng cười lan tỏa vào trong ánh nắng sớm mai… Đã lâu lắm rồi Huy mới cười nhiều như thế. Cậu nhóc cảm thấy xa lạ với chính bản thân mình. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong tim…. ….. _ Tôi có thể tự lên được mà!- Đan vội lên tiếng khi Huy có ý định bước tới và bế cô bé _ Đừng bướng!- Gia Huy vẫn là Gia Huy, vẫn không bao giờ thay đổi quyết định Và thế là cũng như hôm qua, Đan xấu hổ cực kì vì những ánh mắt tò mò xung quanh. Đâu đó là những đôi mắt hình viên đạn. _ Thấy chưa! Tôi sắp có nhiều, rất nhiều kẻ thù đó!- Đan thở dài _ Chẳng ai dám đâu!- Huy khẳng định. Và không hiểu sao Đan lại tin lời nói ấy. Mặc dù trong thâm tâm cô bé thừa biết nếu có chuyện gì xảy ra do những fan cuồng nhiệt ấy thì người chịu cũng đâu phải cậu ta. Sau khi đặt Đan vào chỗ ngồi, Huy quay đi, bóng dáng vẫn kiêu ngạo như thế…. _Vương Gia Huy?- Bảo Linh ngạc nhiên _ Ừ! _ Chuyện gì đã xảy ra thế?- Linh tò mò rồi mỉm cười ra chiều khó hiểu. _ Không có gì cả đâu! Đừng tưởng tượng! _ Tao là con gái mà. Mà con gái thì có… _ Giác quan nhạy bén lắm đúng không?- Đan tiếp lời- Câu này xưa như trái đất rồi! _ Không nói nhiều nữa, kể đi! Mau!- Linh trợn mắt _ Ok! Kể thì kể! Đừng thất vọng đó. Đoạn Đan kể lại tỉ mỉ vì sao lại để chân bị thương, vì sao hôm qua vắng học. Linh chỉ yên lặng lắng nghe, thi thoảng gật gù ra vẻ hiểu biết… _ Xong, chuyện chỉ có thế!- Đan khẽ thở dài _ Mày thích hắn rồi phải không?- Linh bất chợt lên tiếng _ Không, không phải. Sao mày lại hỏi thế?- Đan đỏ mặt _ Bởi mày chưa từng nói về ai nhiều như thế! Mà không có gì sao lại đỏ mặt! _ Thôi mà! Không nói nữa!- Đan bực bội quay mặt ra cửa sổ, để lại Linh vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên Đan nổi giận với mình. Tại 12C7… _ Này, nhóc! Mày “cảm nắng” Hà tiểu thư của 11B8?- Thiên kẹp cổ Huy tra hỏi _ Không biết!- Huy cười cười, cái kiểu cười khiến người đối diện phát điên lên vậy mà không hiểu sao lại làm mấy cô gái đổ rầm rầm _ Đồ khùng! Mày thích chớ ai thích mà không biết! _ Tao sẽ nói với mày sau! Ok? _ Nhưng cũng phải cẩn thận một chút!- Thiên dặn dò _ Cẩn thận? Why? _ Tin này mà lộ ra ngoài là sẽ có đoàn biểu tình đó! _ Tao không quan tâm! Tao chẳng phải ngôi sao! _ Cũng thế cả thôi!- Thiên hờ hững nhún vai ra chiều “ Tất nhiên rồi” Huy đấm giả lên vai Thiên rồi bỏ đi…
“ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…” Tiếng chuông cuối giờ vang lên…. _ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp _ Chi à? Cảm ơn em! Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp… “ Hãy tránh xa Vương Gia Huy. Nhớ lời tôi. Đừng đi quá giới hạn. Me” Đan đóng tấm thiệp lại trong sự khó hỉu của Huy. Nãy giờ cô bé không nhận thấy sự có mặt của Huy, tấm thiếp đã lấy hết sự chú ý của Đan. _ Này!- Huy khẽ lay Đan khi thấy cô bé cứ ngây ra _ À! Mình về thôi! _ Gì thế?- Lần đầu tiên cậu nhóc tò mò một chuyện không phải của mình _ Một… một tấm thiệp mời thôi mà!- Đan nói dối …. _ Không! Tôi tự đi được!- Đan lên tiếng, không hiểu sao những lời kia khiến Đan rùng mình. Một bức thư lạ lẫm, cách kí tên cũng khác người. Huy định phản đối nhưng nhìn nét mặt của cô bé thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay choàng lấy vai Đan dìu đi. Cô bé vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình nên không thể nhận ra tư thế của hai người lúc này còn tình tứ hơn gấp nhiều lần. _ Thật là bạn không sao đó chớ?- Huy vội giữ Đan lại trước khi cô bé đâm vào thân cây _ Ừ! Mình ổn!- Đan mỉm cười trấn an Huy …. _ Tuần sau trường mình chính thức khai giảng đúng không?- Đan lên tiếng nhằm xóa tan đi sự lo sợ vô cớ của bản thân mình _ Ừ! Chợt trong đầu Huy lóe lên một suy nghĩ… _ Đan này? _ Hửm??? _ Bạn biết chơi dương cầm không?- Huy hỏi khi nhớ rằng đã trông thấy một cây dương cầm bóng loáng ở nhà Đan _ Một chút! _ Giúp tôi được chứ? _ Giúp? _ Ừ, giúp tôi ráp nhạc cho một bản hòa tấu. Cô bạn trình diễn với tôi bận việc đột xuất nên đành tập sau vậy. Được chứ? _ Ra là thế!- Đan chợt thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn vô duyên cớ- Cô ấy là bạn gái của cậu? _ Bạn gái? Theo kiểu nào?- Huy khúc khích- Thế không lẽ bạn là bạn trai của tôi à? Đan chợt thấy mình vô duyên quá chừng. Tự dưng lại hỏi chuyện không đâu. Đan ngước lên nhìn Huy, đôi mắt trong veo _ Xin lỗi! Tôi tò mò quá!- Đan không thể mặc dù rất muốn hỏi câu “Bạn gái theo kiểu girlfriend ấy” Huy giật mình bởi thái độ lạnh nhạt của Đan. Cậu cố tìm những cảm xúc đang hiển hiện trên khuôn mặt ấy nhưng đáp lại chỉ là sự thản nhiên… Huy khẽ thở dài, cậu nhóc cứ để Đan trầm tư mặc tưởng cho đến khi đến nhà _ Bạn không muốn vào nhà à? Đến lúc này cô bé mới trở về thực tại _ Bạn vào nhà đi!- Đan vừa nói vừa bước xuống xe Huy bất lực khi không biết cô bạn nhỏ ấy đang nghĩ điều gì….